[REVIEW ĐỘC GIẢ] MY BROKEN MARIKO - NÀNG MARIKO VỤN VỠ CỦA TÔI
MY BROKEN MARIKO - NÀNG MARIKO VỤN VỠ CỦA TÔI kể về hành trình của Shiino Tomoyo và người bạn thân Ikagawa Mariko, sau khi Mariko qua đời.
Một ngày kia, bàng hoàng biết tin Mariko tự sát, Shiino đã quyết tâm phải cướp tro cốt của bạn mình khỏi người bố bạo lực của cậu ấy, và đưa Mariko tới nơi hai người chưa từng được đi.
Với Mariko, gia đình là những mảnh ghép không trọn vẹn. Bị mẹ bỏ rơi với người bố có tính bạo hành, gia trưởng; rõ ràng là nạn nhân nhưng lại bị đổ lỗi là do “cố ý quyến rũ” ông ta. Những điều này tạo ra khiếm khuyết không thể lấp đầy trong lòng cô bé, cũng thành gánh nặng mà về sau, chẳng còn cách nào khác, Mariko trút lên đôi vai Shiino.
Mối quan hệ giữa Shiino và Mariko không phải bạn bè đơn thuần, mà là tri kỷ. Tác giả Hirako Waka đã xác nhận điều này. Cô cũng nói thêm, vì thiếu hụt tình yêu thương từ mẹ, nên Mariko khao khát điều ấy ở Shiino. Có lẽ đó là lý do vì sao Mariko không thể chịu được viễn cảnh Shiino sẽ có người yêu, hay có một ai khác quan trọng hơn mình, “Tớ sẽ chết cho cậu xem.” Vì Mariko đã bị mẹ chối từ, nên cô đã quyết rằng sẽ không để Shiino bỏ mình lại.
Tuy thế, trưởng thành rồi, ai cũng bước tiếp, chỉ là những tổn thương của Mariko vẫn mãi ở đó. Vết dao từng rỉ máu nơi cổ tay có thể đã lành, nhưng tôi không biết liệu rằng, cõi lòng chất chứa cô đơn của cô đã bao giờ thôi đau đớn hay chưa. Vì sao cô lại chọn cái chết. Có lẽ bởi cuối cùng, Mariko đã chấp nhận điều ngày xưa mình không thể.
Đó là cô không thể có Shiino cho riêng mình.
Tôi biết vì sao Shiino lại quan trọng với Mariko đến vậy. Trong những năm tháng ấy, Shiino chính là trụ cột tinh thần lớn nhất của Mariko. Cô gái tóc ngắn, miệng ngậm điếu thuốc, cục cằn, thô lỗ, nhưng cũng can đảm hơn ai hết. Ấy là người đã không ngần ngại đập cửa như điên khi nghe thấy tiếng quát tháo của bố Mariko vọng ra từ trong nhà, những mong dừng cuộc bạo hành ấy lại. Ấy là người gân cổ lên cảnh cáo gã bạn trai tệ bạc đừng bao giờ đến tìm Mariko nữa. Ấy cũng là người mà về sau, khi Mariko thu gọn hình hài thành một hũ tro cốt, run rẩy cầm chặt cán dao và thầm thì, “Lần này tớ nhất định sẽ cứu cậu. Chờ tớ nhé, Mariko.”
Dõi theo hành trình Shiino ôm tro cốt của Mariko chạy khỏi căn nhà nọ, lên tàu lao tới mũi Marigaoka, tôi nghĩ, đây sẽ là chuyến đi xa khiến mình nhớ mãi không quên. Dù rằng đó là chuyến đi riêng tư của hai người xa lạ, và tôi thậm chí chẳng có cơ hội góp mặt, thì tôi vẫn sẽ cứ nhớ nó mãi.
Nghe nói có hai giai đoạn trong cuộc đời, con người được trải nghiệm cảm giác thuở ấu thơ. Giai đoạn thứ nhất là khi chập chững đến với thế giới, giai đoạn thứ hai là khi chuẩn bị lìa xa nhân thế, lúc nằm trên giường bệnh, ngẫm lại mọi sự đã trôi qua trong kiếp người đằng đẵng.
Trong chuyến đi ấy, Mariko đã trở về là cô bé ngày nào từng nói với Shiino: “Tớ cũng muốn đi biển.”
Có một khung cảnh rất cảm động trong Nàng Mariko vụn vỡ của tôi, đó là khi Shiino ôm tro cốt của bạn thiếp đi trên tàu. Khung tranh này không hề có lời thoại, nhưng vẫn khiến tôi thổn thức vô chừng. Shiino ôm tro cốt của Mariko hai mươi sáu tuổi, cũng là đang ôm Mariko khi còn niên thiếu mà cô chưa thể bảo vệ. Lúc này, Mariko đã trở về hình hài của một cô bé, nét mặt yên bình, khác hẳn Mariko mặt mũi bầm dập, mình đầy vết thương trong ký ức của Shiino.
Hai người ngồi trên chuyến tàu nọ, xuyên qua không gian và thời gian, trở lại nơi mùa hè năm xưa trót bỏ lỡ, hướng về phía biển.
Cách Hirako Waka đan cài những hoạt cảnh quá khứ và hiện tại khiến MY BROKEN MARIKO - NÀNG MARIKO VỤN VỠ CỦA TÔI trở thành một câu chuyện tràn ngập cảm xúc. Ở đó có những tan vỡ không có cách nào hàn gắn, những niềm vui nhỏ nhặt, nhưng lấp lánh vô cùng, những lời hứa và lời thương trao gửi một cách ngô nghê nhưng chân thành. Ở đó có nỗi đau và niềm vui trong hồi ức, cuối cùng khép lại bằng một cái chạm khẽ, dù rằng đau khổ trước mất mát chia ly, nhưng ngày mai, ngày mai, xin vẫn hãy sống tiếp.
Có một câu nói của người đàn ông mà Shiino gặp khi tới mũi Marigaoka mà tôi rất thích: “Có lẽ cô đến đây vì đã gặp chuyện gì đó, nhưng cũng không được liều mạng khi tuyệt vọng. Hãy đi tắm bồn, ngủ thật say, ăn uống đầy đủ… Nếu không sẽ chẳng thể suy nghĩ thấu đáo đâu. Mong cô hãy trân trọng bản thân.”
Có lẽ đây sẽ là cuốn sách cảm động nhất mà tôi đọc được trong tháng 6.
Độc giả: @_satohsai